Tác giả: Marguerite Duras.
Nhà xuất bản: Nxb Hội Nhà Văn
Số trang: 180
Hình thức bìa: Mềm
Kích thước: 14x19 cm
Ngày xuất bản: 09 - 2007
Trọng lượng: 260 gram
Giá bìa: 34.000 VNĐ
Người Tình:
Và rồi anh không còn biết nói gì với cô nữa. Và rồi anh đã nói với cô. Anh nói rằng mọi sự vẫn như trước, rằng anh vẫn yêu cô, rằng anh không bao giờ có thể ngừng yêu cô được, rằng anh sẽ yêu cô cho đến chết.
Nhiều người quả
quyết đây là cuốn tự truyện của nữ văn sĩ Marguierita Duras,
một cái tên rực rỡ trên văn đàn Pháp. Cho dù thế, người ta vẫn
không khỏi bối rối trước những đoạn văn ngắn tưởng như tác
giả cố ý giấu đi. Những câu văn trống trải ấy luôn thấp thoáng
trong suốt chiều dài cuốn tiểu thuyết. Có người gọi đó là
“vùng im lặng của ngôn ngữ”, nơi mà độc giả thỏa sức suy tưởng
của mình.
Cuốn tự truyện này không suôn sẻ
trôi như những dòng sông được nhắc tên. Mạch truyện cứ chốc lát
lại ngập ngừng bẻ khúc, rẽ sang một nhánh khác. Vừa như phân
trần. Vừa như hối thúc mọi người chớ lãng quên.
Bao
phủ khắp cuốn sách là không gian buồn chán và bức bối ở một
nước thuộc địa. Ngay cả người Pháp cũng không thoát khỏi ám
ảnh, điều mà chính phủ của họ đã gây ra trên xứ sở này. Một
bà mẹ chán sống, một người tuyệt vọng bởi một nỗi tuyệt
vọng không thể nguôi ngoai. Một người tình Chợ Lớn, một người
giàu có nhưng yếu ớt cả thể xác lẫn tinh thần. Cả những
phòng khách của Marie-Claude Carpenter, Betty Fernandez khoác sắc
màu nhợt nhạt. Hiếm hoi mới có những nụ cười vụt lóe ngắn
ngủi trong cảnh lau rửa nhà bằng xà phòng Marseille của bốn mẹ
con bà lớn. Cả đoạn văn mô tả chiến tranh cũng trong mạch chảy
ấy, vụt qua, nhói đau và vô nghĩa.
Bởi thế
mà tình yêu phải đến quá sớm với cô gái da trắng mười lăm
tuổi rưỡi ấy. Nơi mà cô chạy trốn cũng chẳng thể nương náu
dài lâu với hàng loạt dự cảm chẳng mấy tốt lành. Nơi cô chẳng
thể được an ủi khi người đàn ông lớn hơn mình 12 tuổi ấy vừa
làm tình vừa khóc lóc. Nơi mỗi người đều khó thốt lên về bản
thân. Nơi họ chỉ còn mỗi cách duy nhất là quấn chặt vào nhau
như muốn trôi vào một dòng thác, muốn mượn sức mạnh của dục
vọng để lãng quên…
Nữ văn sĩ, người kể câu
chuyện này, viết câu chuyện này, sinh ra ở Việt Nam. Marguerite
Duras khiến người ta nhớ đến bà không chỉ vì cuốn sách xuất
bản năm 1984 đã nhanh chóng trở thành best-seller, mà còn bởi
giải thưởng Goncourt ngay sau đó. Người tình đã mau chóng vượt ra ngoài biên giới nước Pháp, được dịch ra hơn 40 thứ tiếng và dựng thành phim vào năm 1992.
(Huỳnh Mai Liên - Evan)
=> đây là tiểu thuyết dở nhất, tệ nhất mà tôi từng đọc cho đến nay. Truyện viết nửa hồi ký nửa tưởng tượng, lắp ghép những ký ức của tác giả với một số ảo tưởng, lối viết không mạch lạc, kể lể rối rắm...cảm giác thật là thất vọng, chỉ muốn lật trang sách cho nhanh hết để xem kết cục tác giả muốn viết ra sao..nhưng vẫn thất vọng..quá thất vọng.
No comments:
Post a Comment